Tóm tắt truyện Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế bên tôi

0

Một câu chuyện yêu đương cảu Dương Anh Thi mang bốn anh chàng nam phụ tài hoa cũng như cục cưng và một hung thần vampire khát máu.

Trình làng truyện Lôi Uyển Khanh em dám tính kế tôi

Tác giả: Tracy Trân Trân
Thể loại: Ngôn tình trọng sinh

Trích đoạn truyện Lôi Uyển Khanh em dám tính kế tôi

đô thị này không bao giờ trơ trọi, sự náo nhiệt lẫn điên loạn sẽ len lỏi chỗ nào ấy. Phần đông ánh sáng của đèn màu, những chiếc khôn xiết xe cao cấp, city này đích thực là thiên mặt đường ở dương thế.

Ở loại thế giới này, ước ao có tuổi sống bắt buộc phải thích nghi. Ước ao sống thì ngày hiên giờ các bạn nhất định phải dạn dĩ hơn ngày hôm qua gấp đôi, ước ao chưa bị ăn tươi nuốt sống thì bạn cần phải tập toan tính, tập thói quen và đủ tuyệt tình để gạt loại bỏ đa số thứ cảm xúc chưa xứng đáng.

Tất cả các cái này phần lớn là đạo lý để sinh tồn tại thành phố Bách Nhật này.

Chỉ tiếc một điều rằng Dương Anh Thi cô lại thấu hiểu điều này quá muộn màng, mà sự trả giá đến sai lầm lần này của cô thật sự quá phệ.

Trong giấc mơ của mình, Dương Anh Thi nghe thấy, nhìn thấy bao ngời đã vây quanh chỉ trỏ cô, còn cô chỉ bất lực ngồi sụp xuống đất chịu đựng màn, từng đợt đay nghiến vang lên bên tai chúng ta.

“Dương Anh Thi, thiết yếu cô ta đã khiến cả Yunus sụp đổ, chính cô ta vẫn hại chết chị gái của mình…”

“Nếu chưa vày chính thức quyết định ngu xuẩn của cô ấy ta, Yunus đã chưa phá sản.”

còn tồn tại cả hình họa chị em của cô ý nói trong nước mắt, bà bế tắc quan sát cô cơ mà cũng đầy sự tuyệt tình cùng giận dữ: “Dương Anh Thi kể từ nay đang không còn là chúng ta của gia tộc nữa, kể từ nay con bé xíu sẽ ảnh hưởng trục xuất ra khỏi gia tộc, tự sinh tự diệt.”

>> Xem thêm list Ngôn tình cao h

tư chữ tự sinh tự diệt như là cần dùng hết khí lực để nói của bà khiến trái tim Dương Anh Thi tất cả tan nát. Cô không ao ước, cô sai rồi, cô cận thận khi mua tin lời của Lý gia Hân, cô tránh mua cho rằng cô ta thật lòng có người nhà càng tránh mua công bố quyết định theo ý cô ta. Bà bầu, con sai rồi, chị gái, em sai rồi… đừng vứt rơi con, người nhà đừng bỏ rơi con…

“Đừng…đừng!”- Dương Anh Thi hét béo, hai mí mắt nặng trĩu mở ra, chút ánh sáng len lỏi truyền tới cảm giác của mắt khiến cô bao gồm chút mắt chói. Cô chuyển tay bịt mắt thành viên gia đình một vài giây rồi bắt đầu từ từ định thần lại, cảm nghĩ bước đầu là cực kỳ lạnh, cơn lạnh thấu xương tủy.

Dương Anh Thi đang nằm bên trên một bờ mèo của kho bãi biễn, toàn bộ cơ thể đau đến mức ao ước động đậy cũng cảm thấy không được. Thỉnh thoảng sóng biển khơi lại dạt vào ngập đầu cô khiến cơn ho sặc sụa lại kéo đến, đây là đâu? Sao cô lại ở đây?

Tình hình này chắc chắn là chẳng phải bị người nhà đuổi kết thúc cảm thấy vui quá liền ra bãi tắm biển nằm đón sóng rồi. Tuy vậy giờ đây cô chưa tất cả sức để cử động, tạm gác chuyện do sao cô lại ở đây qua một mặt đi.

“Ba ơi, chính là chị đó.”- Một âm thanh non nớt từ phía xa truyền tới, Dương Anh Thi mở mắt chắc là nhận thấy một nhỏ nhắn trai tầm chặng chín mười tuổi dẫn theo một các bạn chàng chạy cho cạnh bên cô. Cậu bé ngồi xuống lay lay tay cô rồi hỏi: “Chị ơi, chị chưa chết sao?”

Dư thừa! Nếu còn sức lực vững chắc cô đã nói hai chữ này, gắng dẫu vậy ngay hiện tại ngày cả chớp mắt cũng nặng nề, cô đành thều thào nói mấy chữ: “Đây là đâu?”

Cậu bé bỏng liền nói: “Đây là xóm chài thôn Hương Lâm.”

“Thôn Hương Lâm?”- không nghe khi nào, nhưng lại bỏ mặc đi.

các bạn đại trượng phu được cậu bé xíu thường gọi là bố cũng ngồi xuống thân thương hỏi: “Cô gái, cô chẳng sao chứ? Sao cô lại linh giác vào đây?”

Dương Anh Thi toàn thân đau nhức, trước mắt tối sầm lại, chỉ kịp nhìn thấy cảnh hoang vắng của bãi biển, cô chỉ kịp nói: “Cứu tôi…”

“Cha, chị ấy chết rồi sao?”

gia đình quý ông đưa tay sờ thử mũi cô rồi nói: “Chưa chết, đưa về nhà rồi tính.”

>> Đọc thêm list Truyện sắc

mái nhà lá được dựng bình dị cho mức nói dễ nghe là giản dị nói nặng nề nghe chút ít là tồi tàn. Túp lều lụp xụp khiến con người ta lo lắng nếu cũng như gió phệ liệu bao gồm bay cả lều lẫn người trong lều đi không? Người nào cũng biết tòa nhà lá lụp xụp này là của Lão Lí, chúng ta nghèo nàn nhất xóm chài này.

Lão Lí cộng A Nguyên nhanh nhảu chạy vào ngôi nhà, bên trên tay lão còn bế theo một bạn gái trông hết sức thảm khiến Bà Lí vừa bắt gặp liền hốt hoảng chạy ra hỏi thăm, lão Lí cũng phân vân giải thích chũm nào liền bảo bà sơ cứu rồi cụ đồ cho Dương Anh Thi trước rồi ra ngoài. Bà Lí túa cỗ váy tím sẽ dính đầy bùn đất bên trên gia đình bạn Dương Anh Thi ra rồi tinh tế lau nước nóng đến cô, Dương Anh Thi trong lúc hôn mê đã còn chút lí trí, cứ liên miệng kêu lạnh, bà Lí liền đem ngọn nến đến cạnh sưởi ấm cho cô.

Giúp Vương Anh Thi sơ cứu vớt ngừng đang chính là tiếng sau, bây chừ bà new nhìn rõ khuôn bên của cô ý. Bộ mặt trái xoan duyên dáng, đôi mắt phượng dự chừng hình như có tác dụng điên đảo bạn nhìn, hàng mày tựa cũng như tranh vẽ, hàng mi bỗng nhiên cụm cũng như dày, lúc chú ý đến mắt đã khiến thành viên khác cảm thấy đôi mắt này thật đẹp, đo đắn khi cô mở mắt vẫn đẹp bên cạnh đó nào nữa.

Bà Lí thở nhiều năm đi ra ko kể rồi nhẹ nhàng đóng cửa gỗ lại. Bà đi tới chỗ hai bố bé lão Lí rồi hỏi: “Ông mua thấy bạn gái đấy ở biển cả sao? Cô ta tự gần kề à?”

“Không giống lắm đâu, nếu là tự liền kề thì khi nãy cô ta vẫn chưa bảo tôi cứu giúp cô ta, chú ý phục trang của cô ý ta bên tôi đoán chắc hẳn rằng thành viên gia đình nơi khác mang lại. Thôi kệ bà chúng ạ, cứu vãn một mạng chúng ta hơn xây mười dòng miếu, cứ cứu vãn cô ta trước vẫn.”- Lão Lí rót cốc nước rồi vừa uống vừa nói.

Sắc mặt bà Lí có chút không biết, A Nguyên lân cận liền bổ sung vào: “Chị gái đấy siêu tội nghiệp, lúc bé đi thả diều thì chạm chán chị đấy vẫn đứng bên trên tàu cách bãi biển khá xa, Dường như chị ấy bị một thành viên gia đình khác đẩy xuống hải dương thì bắt buộc.”

“Biết là cứu giúp thành viên quan trọng, mà lại ngôi nhà tất cả chúng ta còn cảm thấy không được ba gia đình ở, giờ bổ xung một teen girls thương tích đầy thành viên gia đình Như vậy nằm của phòng, chúng ta ngủ ở chỗ nào đây? Thêm nữa… Căn nhà cũng hết gạo rồi, sắp đến tất cả chúng ta còn cần nhịn đói, có tác dụng sao nuôi cô ta?”- Bà Lí băn khoăn mãi rồi cũng nói.

Ông Lí trầm mặc một lúc chậm thật lâu rồi nói: “Kệ rứa, tới đâu thì tới, dù sao cũng thiết yếu thấy chết không cứu.”

Chúc Anh chị em đọc tryện vui vẻ!

Leave A Reply

Your email address will not be published.