Tóm tắt truyện câu chuyện Phù Sinh
Sau nghìn năm lang thang kiếm tậu tung tích tình ái oan gia, nếm đủ do đắng ngọt đời người trong gia đình, một bạn gái dừng chân mở tiệm bánh ngọt cái tên chưa Dừng, pha một thứ trà tên gọi Phù Sinh, đắng vô tận cùng, mà lại sau vì đắng lại là vị ngọt nâng cao, hệt như chuyện đời bởi đời người vốn dĩ chính là hành trình đắng ngọt sóng đôi.
Ra mắt truyện câu truyện phù sinh
Tác giả: Sa La Song Thụ
Thể loại: Ngôn tình
Trích đoạn truyện câu chuyện phù sinh
chúng tôi không hứng thú mang vấn đề tìm người! – Chúng tôi lau chùi cả dãy quầy hàng bằng kính trong một cơn chuyên cần đơn độc, đông đảo cục kẹo cũng như bánh ngọt đáng yêu tuyệt đẹp bày ra các tứ cố gắng vô cùng xinh đẹp trong bao phủ kính, cũng như đang mời Điện thoại tư vấn.
nhà bạn nàng đứng đằng sau chúng tôi, chừng ba mươi tuổi, bên tròn, mắt tròn, chân mày như vẽ, body phục sức trau chuốt. Cô ta Hotline một cốc trà xanh và một phần bánh Tiramisu, đã ngồi trên ghế mây suốt một giờ đồng hồ, mang một nhằm duy nhất: muốn tôi giúp cô mua một người nhà, một người nhà nam nhi.
– bên tôi mở quán bánh ngọt chứ không phải là văn phòng thám tử tư! – Không nhớ rõ đây sẽ là lần thứ mấy tôi khước từ cô ta. Cái mũ gấp bởi giấy báo đang chụp bên trên đầu bên tôi, trông hết sức khôi hài.
– chúng tôi biết cô không phải là nhỏ người! – Đôi mắt nâu sẫm của cô ta đã níu chặt lấy một tia ý muốn vô cùng ao ước manh – tôi cũng biết cụm quy định của cô!
Cô ta lấy từ trong loại túi xách tay ước kỳ ra một thứ bọc kín đáo trong lớp vải Đen, cực nhọc đặt trên bàn. Lớp vải Đen cho thấy, ánh quà loá mắt.

– có trả gấp mười lần tôi cũng chưa làm! – Chúng tôi ngồi xuống chống chọi với với cô ta, đẩy đống đồ giá trị lấp lánh kia lại bên trước mặt cô – Dạo này chúng tôi khôn xiết bận, chỉ đủ thời gian nghe cô kể hết một câu chuyện. Đều việc khác, bên tôi cũng Chịu đựng thôi!
Tia sáng trong mắt nhà bạn con gái cũng như một ngọn nến vụt tắt.
Tháng năm đầu hạ, ánh sáng chứ còn chưa gay gắt. Bên trên một con đường bé dại hẻo lánh không tên tuổi, mặt của con đường lát lá xanh nâng đỡ đều bức tường trắng xám, tủ đầy đều dây thường xuân biếc blue mơn mởn, bóng chim vụt ngang, dăm ba khác bộ hành. Khu căn nhà nhỏ tuổi cuối con đường, nghe nói là phong cách thiết kế thời Minh Thanh, khu vực vườn sau duy nhất cây ngân hạnh gầy guộc, bên dưới nơi bắt đầu duy nhất lớp bụi dành dành bắt đầu mới nhú hoa, hương đưa phảng phất. Nửa năm về trước, bên tôi vừa new thoáng thấy khu vực này, vẫn nhanh chóng sở hữu luôn, gợi mở một tiệm bánh ngọt. Tên cửa tiệm tất cả hơi kỳ quặc – chưa Dừng.
chúng ta người vợ kia nói chưa sai, chúng tôi chẳng hề con người.
bên tôi chính là yêu cây, ra đời vào một ngày tháng chạp tuyết cất cánh trắng trời, trải ngàn năm tuổi, bay bướm bạt tứ phương. Từ trước cho đến bây giờ, mới lạ nơi nào hình như giữ chân bên tôi được lâu năm.
tôi thích xoàn, chưa ngưỡng mộ gì kẹo bánh, sợ béo. Nhưng do hai gã có tác dụng công cơ mà chúng tôi thuê về chỉ biết có tác dụng bánh ngọt, chúng ta đang lừa gạt bên tôi, lúc tới xin câu hỏi thì mồm miệng liến thoắng, nào là bài toán gì cũng biết có tác dụng, nào là đầu nhà bếp có một không hai. Tóm lại, cơn mơ mở tiệm ăn uống bốn Xuyên của tôi đã đứt gánh giữa chừng trong tiệm bánh ngọt này.
>> tìm hiểu thêm list truyện Ngôn tình sủng
– tôi chỉ cảm hứng với nghe kể chuyện! – Hương trà thơm phảng phất, tôi biếng nhác vươn vai, tia nắng tà dương nhàn nhạt ngoại trừ khung cửa sổ. Ngoại hình uể oải này chẳng khác gì sẽ nói thẳng thừng sở hữu cô ta: tất cả chuyện gì thì kể đi, không kể chuyện thì mời về!
– Nghe xong câu chuyện này, lừng chừng cô tất cả đổi ý hay không? – Nhà bạn nàng nhấp một ngụm chè xanh biếc, thoáng chau mày.
bên tôi biết thứ trà này trộn nước trà vô cùng đắng, đối sở hữu phần lớn bởi vì khách sáng tạo không hề tới đây bởi bánh ngọt, chúng tôi mọi chỉ dẫn chúng ta cần dùng loại trà này.
Thứ chè này, gồm cái tên Phù Sinh.
người trong gia đình cô bé hạ tách chè bằng sứ xương trắng muốt xuống, nhè nhẹ hít vào một hơi.
Liêu phân vân chữ. Nó học liền tù tì bảy năm tiểu học, từ bảy tuổi tới mười tư tuổi vẫn trù trừ chữ, không tính cái tên của chính mình.
mọi cô giáo đã có lần dạy nó số đông cảm nhận bất lực, đến cả thằng nhóc đầu trọc ngô nghê khi nào cũng ròng ròng nước dãi trong lớp còn biết viết được mấy chữ xiêu vẹo “Đầu giường ánh trăng sáng”, nhưng Liêu đang không viết nổi. Chữ dạy nó lúc này, ngày mai đã quên sạch sành sanh.
ngoài loại tật phân vân chữ, Liêu quả thực là một học sinh ngoan ngoãn. Căn nhà trường không có duyên cớ để đuổi học nó. Năm nay là năm thứ hai nó học lớp sáu, biến thành khách hàng học có các em lớp bên dưới.
giáo viên chẳng ai thích nó, người dùng cùng lớp chả biết ngớt chê cười chúng. Đi học tới bảy năm cơ mà đã mù chữ, ko phải bại não cho nên gì? Tuy nhiên Liêu chẳng phải chú tâm, bao giờ cũng tươi mỉm cười vui vẻ, góc nhìn sáng trong, rạng rỡ cũng như một đoá hướng dương tươi tắn.
cầm là, chúng lại có thêm một biệt danh nữa là bé ngốc.
Đối sở hữu Liêu, thời gian vui vẻ nhất là sau khi tan học, ngồi tựa lưng vào cội cây ngân hạnh, nạp năng lượng kem đậu blue, góc nhìn về bên xa xăm.
chúng yêu từng cành lá ngọn cỏ, từng con chim, mà thậm chí đã từng bé kiến nhỏ vị trí đây, ngay cả cây ngân hạnh cũng trở nên thú vị cũng như xinh tươi. Còn có một bé chim lần chần cái tên là gì, lưng trắng cánh đen, đậu giữa hầu như cành lá xanh rợp, cất tiếng hót líu lo. Chúng thích dựa lưng vào cội cây mà lại ngủ. Sự nâng đỡ chắc chải phía sau lưng đem lại mang đến nó một xúc cảm yên ổn cực nhọc biểu thị bởi lời. Tiếng chim lảnh lót lại cho mang lại nó một niềm ấm yên bình dị.
hơn thế, sự vui vẻ cũng phải trả báo giá. Thường là khi Liêu tỉnh lại sau giấc ngủ, mới bắt gặp cái xe đạp dường như không cánh mà cất cánh. Tới nay, kiên cố nó nên mất tới mười mấy chiếc xe rồi.
có lẽ bạn khác cần chúng hơn người trong gia đình, Liêu lần nào cũng tự nhủ sở hữu phiên bản thân do đó, sau đó đi bộ suốt một tiếng rưỡi đồng đại dương theo cảnh đường phố bé dại giữa ruộng lúa mạch, đi qua một vạt rừng cây ngân hạnh bé dại, hớn ha hớn hở trở về căn phòng bên trên một sườn núi thấp.
Trong thị trấn bé dại này, ngân hạnh được trồng khắp khu vực. Cứ mỗi độ đầu thu, Liêu lại bắt gặp khắp đầu phố cuối ngõ là đa số chúng ta tay cầm cây gậy trúc nhiều năm ngoẵng, đứng trong đủ hầu như tư gắng tức mỉm cười, khều lấy thật các các quả chín tròn vo từ tán cây ngân hạnh. Họ nói rằng chính là bạch quả, còn gọi là hạt ngân hạnh, vừa giàu dinh dưỡng lại giống như chữa bệnh, có về hầm canh chơi ngu ngon tuyệt cú cát.
Một buổi chạng vạng vào tuần trước, bên trên con đường tan học về căn nhà, Liêu đột nhiên thấy một ông già tóc bạc mặc bộ áo kiểu Mãn Châu black kịt, đứng bên dưới cây ngân hạnh cơ mà ngày nào nó cũng đi qua, ngửa mặt nhìn lên tán lá. Trên khuôn mặt hằn đầy vết phong sương, là một nỗi sầu khổ cấp thiết nói bởi lời.
>> đọc thêm phân mục Truyện đam mỹ h sm